Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Câu chuyện đời tôi » Phần 67

Câu chuyện đời tôi

truyen x
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 67

Nằm nghỉ một chút rồi tôi cũng thay đồ chạy qua quán làm. Mọi việc đều diễn ra bình thường ngoài cái thái độ thay đổi nhanh chóng của ông Kha. Chẳng thấy thằng chả có chút thành ý hối lỗi gì hết sau cái vụ nghĩ oan cho tôi, ngoài chuyện vỗ vỗ lên vai tôi cười hề hề cho qua chuyện. Công việc, chuyện học cuốn tôi đi. Bên cạnh sự xuất hiện của nhỏ Hân và chị, còn lại tôi chui mình vào cái góc mang tên im lặng của riêng mình. Với bạn bè trong lớp, tôi vẫn là tôi, sinh hoạt, học tập bình thường như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, họ cũng chẳng biết tôi đã từng đi qua một cuộc tình ngọt ngào hay cay đắng như thế nào, cũng chẳng đứa nào để ý đến việc đã từng có một con nhỏ xinh đẹp xuất hiện ở cửa lớp để đưa tôi đồ ăn sáng hay đã từng đứng chờ tôi tan học dưới cái nắng trưa Sài Gòn.

Ngày hôm qua của tôi như một giấc mơ, một giấc mơ bí ẩn tách biệt hoàn toàn với cuộc sống sinh viên, với những đứa bạn gọi là thân trong lớp. Đến giờ này chính tôi cũng không tin được tôi có thể giữ mọi thứ tách biệt hoàn toàn với nhau một cách hoàn hảo như vậy giữa cuộc sống với em và cuộc sống của một thằng sinh viên giữa bộn bề là sách vở, giáo trình, bạn bè, thầy cô. Có chăng họ chỉ loáng thoáng nhìn thấy tôi đi chung, ăn uống, hay đưa người nào đó xinh đẹp về phòng. Bây nhiêu không bao giờ đủ cho để làm thành một ký ức nào đó trong họ… cũng phải thôi… vì em… chỉ là của riêng tôi vào những ngày đã từng đó… còn bây giờ chính tôi cũng không dám nghĩ đến rằng… em là của ai nửa.

Tôi bật cười khép lại cánh cửa phòng đầy những yêu thương, chất đồ đạc lên xe rồi nổ máy từ từ chạy ra khỏi con hẻm nhỏ len vào dòng người đông đúc.
– Cười gì thế mày?

Thằng bạn vọt xe lên quay qua hỏi tôi bằng cái giọng đặc trưng của miền Trung, sau xe lỉnh kỉnh mền gối, bếp ga, chén đũa… Đó là những thứ có thể mang đi được từ phòng tôi mà đa số do chính em mua. Cuối cùng cũng đến căn nhà mặt tiền hẻm xe hơi khá rộng cách khá xa phòng trọ của tôi. Dọn đồ đạc vào trong nhà, đám sinh viên chào đón tôi khá niềm nở. Toàn bộ căn phòng ở tầng hai dành cho tôi và đám sinh viên ngủ, học bài, nấu nướng. Có cả một ban công nhỏ phía trước phòng. Bà cụ chủ nhà chào hỏi dặn dò tôi vài câu về quy định chung trong nhà, thu tiền trọ trước rồi quay lưng đi trở về căn phòng riêng nằm dưới nhà.

Có một chút khó chịu trong người vì mùi thức ăn, mùi quần áo dơ và nhất là mùi thuốc lá trong phòng nhưng rồi tôi cũng vui vẻ sắp xếp đồ đạc vào một góc rồi cùng mấy thằng sinh viên trong phòng kéo nhau ra quán caffe để làm thủ tục chào phòng cho tôi. Hỏi han, chém gió cả buổi trời lại kéo nhau đi ăn nhậu (tôi chỉ ngồi góp vui chứ nhất quyết không đụng đến ly rượu thứ hai ngoài ly duy nhất xã giao), tăng cuối cùng là bi-a kéo dài cho đến nửa đêm mới kéo nhau len lén về phòng trước cái ngáp ngủ khó chịu của ông anh con của bà cụ chủ nhà ra mở cửa cho cả đám vào.

Trời Sài Gòn khuya, căn phòng trở lại với không khí bình thường như bao phòng trò đông người khác, tiếng ngái ngủ, tiếng thở, tiếng quạt quay hết công suất và cả tiếng côn trùng rả rích bên ngoài. Tôi đưa ánh mắt nhìn lên chiếc quạt trần quay trong cái ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đường len vào khe cửa sổ, quần áo treo xung quanh tường nhà, ánh đèn led những màu xanh đỏ chớp tắt của cục sạc pin điện thoại đa năng chớp tắt liên tục trong góc nhà… Mọi thứ đều ồn ào theo cách riêng, im lặng theo cách riêng. Tôi vẫn chưa thể ngủ được vì những suy nghĩ ngỗn ngang trong đầu. Những đêm nằm giữa căn phòng trống quen thuộc một mình, những mùi hương vương vấn còn lại trên từng thớ vãi mền gối, những giấc mơ vụt đến vụt tan, một mình choàng tỉnh ngơ ngác những buổi sáng tinh mơ giữa Sài Gòn ồn ào, bộn bề, hoa lệ… tất cả như nói với tôi rằng đến lúc cần một sự thay đổi.

Ngay từ lúc quay trở về Sài Gòn bước chân vào phòng trọ, tôi đã nghĩ đến việc có nên thay đổi điều gì đó trong cuộc sống hay không. Và đây chính là câu trả lời của tôi về sự thay đổi. Tôi không cần hỏi ý kiến bất cứ ai cả, chỉ là nghĩ đến điều này, gặp thằng bạn trong lớp và dọn đồ về đây. Mọi thứ nhanh chóng và đơn giản chỉ trong vòng một buổi chiều. Tôi không biết điều này là tốt hay không tốt dành cho tôi khi từ bỏ cuộc sống riêng để tìm một trãi nghiệm mới. Có lẽ đến lúc tôi phải rời xa nơi yêu thương ấy để tìm một sự ồn ào nào đó để bắt đầu cuộc sống không em, có lẽ đến lúc từ bỏ cuộc sống một mình để tìm thêm một vài sự mới mẽ hay đơn giản một ngày nào đó khi trưởng thành tôi có thể mĩm cười ngân nga vài câu hát “ bạn tôi sáng nhịn ăn lên giảng đường, bạn tôi sáng đạp xe hai mươi cây số….thằng đi dạy thêm, đứa làm tiếp thị, thằng làm quán cơm tối về một gói mỳ tôm…”

Chuyện tôi chuyển nơi ở ngay lập tức bị phát hiện sau 3 ngày bởi nhỏ Hân qua phòng tìm tôi để bắt đi siêu thị với nhỏ. Tất nhiên nhỏ bất ngờ đến nổi suýt la làng trong điện thoại với tôi. Chính tôi cũng cảm thấy khó chịu khi đột ngột chuyển khỏi căn phòng đó, tuy nhiên mọi chuyện cũng đã rồi và dù tôi đang phải ngồi im ru ra vẻ thành tâm biết lỗi trước gương mặt trách móc của cô bạn xinh đẹp dữ dằn này thì cũng không thay đổi được gì. Có thể nhỏ chẳng là gì với tôi và chuyện tôi chuyển phòng hay không nhỏ cũng không có quyền gì can thiệp hay trách móc tôi, nhưng chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi cũng không thể không dám và cũng không bao giờ xuất hiện được ý nghĩ như vậy chứ nói gì đến cãi lại nhỏ. Cũng may quán caffe giờ đang giờ giao ca, quán cũng lưa thưa vài người khách chứ không tôi cũng chỉ còn cách đào lỗ tự chôn vì bị một đứa con gái đem ra trách móc giữa quán.
– Làm gì cũng không coi trước coi sau, không nghĩ tới ai hết…thiệt hết nói nổi M…
– …
– Mấy giờ tan làm?
– Ờ thì giống mọi ngày cỡ 10h30.
– Vậy chút xin anh Kha nghỉ sớm đi nha?
– Chi?
– Hỏi nhiều quá… đang bực mình đó… Hân kêu xin thì xin đi. Mà thôi để Hân nói anh Kha cho. 9h chạy xe qua chở Hân đi công chuyện. Vậy nha.
– Ờ ờ!

Tôi tiu nghĩu đứng nhìn nhỏ hùng hổ đi lại nói chuyện với ông Kha. Tất nhiên thằng chả nhìn tôi với ánh mắt như đang hỏi “mày làm gì mà tôi la tau luôn vậy?” và không dám từ chối lời xin phép cho tôi nghỉ làm sớm của nhỏ. Tự nhiên trở thành người có lỗi rồi bị làm ô-sin cho nhỏ, hix chẳng biết nhỏ có nhớ là tôi mới thất tình trầm trọng cách đây không lâu không nửa.

Đúng 9h tôi có mặt trước hẻm để chở nhỏ Hân đi công chuyện. Trời Sài Gòn cuối năm tuy không lạnh như Đà Lạt nhưng cũng đủ nổi gai ốc người mỗi khi gió lùa qua, đa số người Sài Gòn đều có xu hướng ăn mặc có vẻ kín hơn. Vậy mà cô nàng nhà ta vẫn mặc cái áo ca-rô trắng đen cách điệu mỏng tanh, quần jean cứ như mới bị ai cắt xé mấy đường ở đùi. Chở nhỏ mà người tôi cứ cứng đơ như khúc củi vì áp lực, nghĩ đi nghĩ lại vẫn có ý nghĩ giống lúc chở em và cả chị… người đẹp như vậy mà phải ngồi trên chiếc xe cà tàng thì phí thật.
– Giờ đi đâu đây?
– Qua chổ ở mới của mấy người chứ đi đâu.
– Qua chi giờ? Sao la đi công chuyện mà?
– Uhm! Công chuyện đó…rồi sao ý kiến gì hôn?
– Nhưng?
– Bộ có gì mờ ám dấu Hân nên hổng dám cho biết chỗ ở
– Ờ không phải.
– Vậy chạy nhanh đi.
– Ờ ờ!

Hết cách, đành phải chạy xe qua nhà lòng thầm mong cho giờ này nhà tụi bạn đi làm với đi chơi chưa về còn bà cụ chủ nhà thì ngủ sớm cho đỡ phải đụng mặt. Trong nội quy bà cụ dặn có cái khoản không được dẫn con gái về phòng hay sao không nhớ rõ, điều quan trọng là ngay từ đầu tôi đã muốn tách biệt hoàn toàn mối quan hệ với em, Hân, chị và bạn bè của em với bạn bè trong lớp học, càng không muốn để mấy thằng sinh viên cùng nhà tò mò về những người con gái tôi quen bên ngoài lớp.

May là đám cùng phòng thằng đi làm, thằng đi chơi chưa về nhưng xui cái là bà cụ chủ nhà hôm nay chẳng biết có giác quan thứ 6 biết trước tôi sắp lén dẫn con gái về nhà hay sao mà giờ chưa chịu đi ngủ đúng 9h tối như thường ngày. Dừng xe sát lề đường cách cửa nhà một đoạn, tôi bước xuống.
– Chờ chút lại xin phép bà chủ nhà cái.
– Sao vậy?
– Bà hổng cho dẫn con gái về phòng
– Trời sao khó vậy?
– Ai biết?
– Uhm mà cũng đúng con trai mấy người dẫn gái về phòng toàn làm chuyện tầm bậy. Hổng cho đúng rồi.

Ơ…con nhỏ này, tầm bậy là tầm bậy cái gì, phải nói là chuyện thiêng liêng cao quý mới đúng chớ. Nói kiểu như tôi xấu lắm không bằng vậy. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ tôi cùng không dám đứng nói nhiều với nhỏ nửa mất công bà cụ lại thấy hai đứa đứng tụm đầu xì xầm giữa đường xong nghĩ tôi với nhỏ tính làm chuyện mờ ám (à nhà chuyện trong sáng) trong nhà thiệt thì nguy.
– Chuyện gì thế con?
– Dạ bà cho phép con đưa nhỏ bạn lên phòng chơi.
– Chơi gì khuya thế này mà chơi gì con. Bà đã bảo nhà bà không cho dẫn con gái bồ bịch về nhà kia mà.
– Dạ hổng phải bồ bịch. Nhỏ là nhỏ bạn thân, biết con mới chuyển phòng thành ra muốn qua xem chỗ ở con ra sao. Lên mấy phút về liền bà ơi.
– Thế nó là gì của con có quyền mà phải kiểm tra? Nhà bà là nhà đàng hoàng chứ đâu phải trộm cướp gì của ai mà đòi kiểm tra?
– Ấy hổng phải ý vậy. Tại lên đây con chỉ có mình nhỏ là bạn thân nên nhỏ mới lo chứ tụi con đâu có dám nói nhà bà hổng tốt. Hehe bà thông cảm cho con một lần nha.

Bà cụ là người gốc bắc gia đình cách mạng nên có vẻ hơi khó tính chứ thực ra chỉ mới ở mấy ngày tôi là một trong hai thằng bà quý nhất nhà vì không hút thuốc, không theo mấy tên còn lại đi nhậu, đánh bài trong phòng hay bi-a về khuya cho nên chỉ cần bóp bóp vai bà vài cái, nói nhỏ nhẹ một tí là bà xiu lòng ngay.
– Được rồi lên xem rồi xuống ngay. Bà bảo này, nó có muốn vào chơi thì con dẫn nó xuống đây ngồi ngay phòng khách, có ghế có nước đàng hoàng chứ không được ở trên phòng lâu. Mấy thằng kia nó về bà khó nói chuyện lắm. Vậy nhá.
– Dạ con biết rồi. Hehe cảm ơn bà.

Tôi thở phào quay trở lại dẫn xe đưa nhỏ vào nhà, chính tôi bắt đầu cùng thấy cái bất lợi và khó chịu khi chuyển về đây ở rồi đó vì không còn được tự do dẫn bạn nhất là con gái về phòng chơi. Nhỏ cáu mặt thì thầm.
– Nói gì lâu dữ vậy?
– Bà già rồi hơi khó tính. Xin muốn rụng lưỡi mới được đó. Nè cười tươi tươi cho bà vui dùm M cái.
– Biết rồi!

Nhỏ đi trước chào hỏi bà cụ còn tôi thì loay hoay dẫn xe lên thềm trước nhà. Sự ẩm thấp và mùi cũ kỹ của ngôi nhà làm nhỏ Hân hơi nhăn mặt vì không quen. Lên đến phòng lại càng khiến nhỏ khó chịu hơn, dù sao cũng là phòng của con trai, trong đám sinh viên ở đây cũng chẳng có thằng nào ngăn nắp nên quần áo sạch dơ treo khắp tường.
– Ăn ở vậy đó hả?
– Ờ ờ thông cảm phòng con trai mà.
– Con trai thì con trai bộ con trai là có quyền ở dơ, đồ đạc quăng như ổ chuột vậy hả? Mấy người kia đâu?
– Đi làm thêm chưa về. Bộ muốn gặp hả?
– Hỏi biết thôi. Không cần. Rồi M ngủ chỗ nào?
– Đó.

Tôi chỉ vào góc tường nằm sát cửa sổ. Đây là vị trí có thể nói là sạch, đẹp, ngăn nắp nhất phòng vì nằm xa chổ nấu ăn, xa lối đi, có cửa sổ. Ngăn nắp không phải tại tôi ngăn nắp mà vì thằng bạn nằm cùng góc với tôi là thằng ngoan hiền, sạch sẽ kỹ tính nhất phòng cho nên đồ đạc tôi cũng sắp xếp gọn hơn. Tất nhiên kế bên là chỗ tôi nằm thì trái ngược hoàn toàn. Nhỏ Hân khoanh tay trước ngực như phụ huynh đi thăm phòng trọ của con cái vậy, nhỏ đi vòng vòng xem xét, rồi ngồi xuống chỗ tôi ngủ nhăn mặt.
– Tưởng dọn qua chỗ nào được lắm ai ngờ tệ hơn. Không biết đầu óc M nghĩ gì luôn. Ngồi xuống đi ai bắt đứng đâu.
– Ờ ờ…

Nhỏ ngồi dựa lưng vào tường vừa nói chuyện vừa xếp mền gối, quần áo, sách vở của tôi. Nói chung cằn nhằn, khó chịu là vậy chứ nhỏ cũng không đánh mất sự quan tâm thường ngày dành cho tôi, có bạn là con gái bao giờ cũng vậy, đôi khi cũng sướng như tiên. Bà cụ chủ nhà thì vẫn lo sợ tôi dẫn nhỏ Hân lên phòng làm chuyện trong tối thành ra bà không còn ngồi ở dưới nhà mà đi lên đứng ngoài cầu thang giả vờ xem xét ổ điện, bóng đèn phía ngoài. Ban đầu tôi cứ nghĩ có sự cố thật nên cũng đi ra xem sữa giúp nhưng rồi đâu cũng vào đấy, bà cụ vẫn đứng đó xua tôi vào phòng. Sau nhiều phút chứng kiến cảnh đó nhỏ Hân cũng cảm thấy không thoải mái.
– Nè! Sao bà cụ cứ đúng đó hoài vậy.
– À ờ hình như hư điện gì đó.
– Sao M hổng sửa đi? Hay dở tệ tới hổng biết sữa gì hết.
– Biết! Mà bà cụ hổng cho sửa nè.
– Sao vậy?
– Ai biết.

Nhỏ đăm chiêu mặt đứng dậy đi ra ban công đứng nhìn xung quanh một lúc rồi kéo tay tôi đi trở xuống nhà.
– Xong rồi. Đi chỗ khác chơi đi.
– Hả? Giờ này đi đâu chơi nửa?
– Đi ăn tối. Ngồi cả buổi trong cái ổ của M mệt mỏi bực mình lắm. Làm ơn mai mốt sắp xếp chỗ ở cho ngăn nắp sạch sẽ coi. Nhìn một lần hết muốn qua chơi nửa luôn rồi đó.
– Ờ ờ…

Nhỏ đứng xem xét phòng khách trong khi tôi quay xe dắt ra ngoài. Cứ tưởng mọi êm xuôi mọi chuyện thì bổng thằng ôn cùng phòng kéo cửa cái rẹt phóng vào nhà suýt đâm sầm vô người nhỏ Hân.
– Áiiii!
– Đi đứng kiểu gì vậy hả?
– Ơ…chị chị là ai? Xin xin lỗi hổng biết có người trong nhà.
– Thôi thôi có gì đâu. Thằng này ở chung phòng với M
– Vậy hả? Chào anh!

Nhỏ nhìn thằng bạn cười một cái đầy đe dọa rồi cầm nón bảo hiểm đi tuốt ra ngoài đường bỏ lại tôi với thằng bạn nhìn nhau chẳng biết phải nói gì đầu tiên. Lấy được bình tĩnh thằng bạn nhìn tôi ngơ ngác
– Ai mậy?
– Ờ bạn tau.
– Đ.M làm hết hồn. Bạn gì dám đưa về phòng bả hổng la hả?
– Ờ xin rồi. Lên chút rồi đi liền nè. Sao làm về sớm mậy?
– Đang làm mới nhớ quên cục pin sạc lâu sợ hư chạy về gỡ ra.
– Rồi đi nửa hả?
– Ừ!
– Thôi tau đi nha? Chở bạn tau về.
– Đ.M mày ghê lắm thằng quỷ.

Thằng bạn nhìn tôi cười khì khì, thằng này tên Lộc, quê Bến Tre, cùng là dân miền tây nên tính tình khá thoải mái, dí dỏm, làm phục vụ quán nhậu nên thường xuyên về khuya, nó là một trong hai đứa có xe máy trong số sinh viên trong nhà. Thôi coi như chuyện đưa con gái về phòng sẽ bị tôi đem ra công khai cho mấy thằng còn lại trong phòng biết. Suy nghĩ nhiều mệt óc cuối cùng cũng chẳng giấu được ai, cuộc sống đông người đúng là sự riêng tư cũng dần trở thành điều gì đó xa xỉ.
– Lâu lắc!
– Ờ xin lỗi! Giờ đi đâu đây?
– Đi ăn hủ tiếu Nam Vang nha.
– Ờ sao cũng được?
– Vậy chạy qua chợ Phạm V.H đi Hân biết một chỗ bán ngon lắm.
– Xa vậy?
– Biết đường hông mà nói xa.
– Ờ sơ sơ.
– Biết hay không nói, bày đặt sơ sơ. Tính chạy luôn rồi lạc tới sáng hả?
– Ờ thì biết.
– Mệt!

Tôi là tôi cũng mệt óc lắm rồi chứ cũng có khỏe miếng nào đâu, hiền hiền, dịu dàng một tí có chết ai đâu, tối ngày xù lông nhím ra chi không biết. Đường Sài Gòn cận khuya nhưng cũng không vắng xe tí nào, mất hơn 20 phút tôi mới chạy xe qua tới quán ăn. Ăn no chưa chịu về, bắt tôi ghé một quán sinh tố gần nào nhỏ để uống sinh tố.
– Nè.
– Bộ tính ở đó luôn hả?
– Ờ! Để sống thử một thời gian xem sao.
– Chỗ đó Hân nghĩ tôi hổng hợp với M đâu.
– Sao biết?
– Hân nghĩ vậy. Hổng nói tới vụ ăn ở rối tung của mấy người, nhất là M, thấy tính M mà ở đông người bảo đảm mất tự do liền.
– Ừ cũng khó chịu thiệt. Nhưng thôi kệ, ở thử một thời gian xem sao.
– Sao hổng muốn ở một mình nửa. M sợ gì hả? Hay hổng đủ tiền ở một mình.
– Ừ tiền cũng một phần nhỏ thôi. Chỉ là M muốn thay đổi một chút cuộc sống của mình.
– Mệt M ghê, thì cũng kiếm chỗ nào 2 người nửa thôi, tự nhiên đi chui vô cái phòng 6-7 người. Hổng biết tối mấy người nằm kiểu gì đủ chỗ ngủ nửa?
– Hehe vậy mới hay.
– Hay cái đầu M. Dặn nè. Ăn ở sạch sẽ chút.
– Ờ…
– Ờ rồi có làm hôn?
– Có…
– Còn nửa. Tiền bạc, điện thoại giữ cho kỹ. Bạn bè thì bạn bè ai biết mấy người đó ra sao. Mai mốt M gửi hết tiền vào thẻ ATM đi. Giữ khoảng hai ba trăm trong túi thôi, hết tiền đi rút nửa. Nói biết nhiêu lần hổng bao giờ thay đổi, đã hổng có nhiều tiền còn bỏ lung tung.
– Biết rồi biết rồi.
– Nói thì mai làm liền đi nha.
– Ờ rồi rồi!
Riết thấy giống mẹ hơn là bạn rồi đó, cứ như mẹ trẻ đang dạy con trai lần đầu đi xa nhà ấy. Hồi mới chuẩn bị đi học mẹ tôi cũng chẳng dặn dò gì nhiều như những gì nhỏ Hân và cả em của tôi dặn lúc trước, không phải mẹ tôi chẳng lo lắng mà vì cũng không phải là lần duy nhất tôi sống xa gia đình.

Ngồi trò chuyện, chú yếu là nhỏ Hân nói chứ tôi thì vẫn ậm ừ cho có, thi thoảng trêu tức nhỏ một vài câu…đã đời trời cũng khuya, chính xác là 12h đêm. Gió cuối năm khô hanh thổi lùa, vừa uống sinh tố xong, cái se se bên ngoài và cái lạnh của nước sinh tố hợp sức với nhau làm nhỏ Hân lạnh run run, môi nhỏ mím lại mỗi khi có một cơn gió lùa qua. Thấy cái hại của mặc đồ mỏng rồi đó, đi khuya mà quần áo lúc nào cũng mỏng tanh, sexy cho dữ vô. Tôi đưa cái áo khoác cho nhỏ
– Nè mặc vào đi cho đỡ lạnh.
– Còn M? Hổng lạnh hả?

Nhỏ tròn xoe mắt nhìn tôi cứ như đây là lần đầu tiên tôi ga-lăng nhường áo cho nhỏ mặc vậy.
– Trời cũng mát không đến nổi lạnh tới chịu hổng nổi
– Hay quá? Tướng yếu xìu bày đặt nói dóc.
– Dóc chi. Trời này nhằm nhò gì. M có thể chịu được lạnh hơn. Yên tâm. Khuya rồi cái mặt lạnh tái mét kìa, về nha …
– Uhm.
– Vậy mặc áo đi rồi về…
– Biết rồi.

Nhỏ đứng dậy đi trước ra xe quay mặt nhìn ra đường, có cái áo khoác của tôi nên trông nhỏ cũng bớt run. Khuya mà đi uống sinh tố thì lạnh cũng hổng có gì lạ, nói đâu xa, em tôi với cả bà cô nữ hoàng còn ghê gớm hơn, trời Đà Lạt hay trời đêm Sài Gòn gì cũng vô tư ăn kem mà lúc nào người cũng phơi phới như không. Tôi cho xe chạy từ từ hướng về nhà nhỏ Hân, Sài Gòn bao giờ cũng nhộn nhịp, dòng xe vẫn chen nhau trên đường, hai bên đường, hàng quán vẫn sáng đèn như để nói với tôi rằng khuya thì khuya, Sài Gòn sẽ chẳng bao giờ ngủ đâu nhé.

Người ngồi sau lưng cũng là một đứa con gái xinh đẹp không thua kém em, người ngồi sau lưng cũng đang mặc chiếc áo khoác của tôi, im lặng dưới tiết trời cuối năm, vẫn là mùi con gái hòa quyện vào mùi hương của Sài Gòn… nhưng đó không phải là em. Tôi không thể giá mà sau lưng là em để tôi đưa tay nắm thật chặt, quay đầu lại phía sau chỉ để nhìn thấy gương mặt em cười nhắm mắt tựa lên vai tôi. Cuộc sống đã thay đổi một chút ít và dù tôi có lạnh lùng hay thờ ơ thì đêm Sài Gòn vẫn nặng lắm tên em. Tôi biết điều đó nhưng tôi vẫn đủ sức điều khiển lí trí của mình rằng không bao giờ được giá mà sau lưng là em, đó là bạn em, cũng là bạn tôi, là người đã cùng với chị, anh Phong, ông Kha… đã và đang bên cạnh giúp tôi vượt qua nổi buồn. Một từ giá mà chỉ xuất hiện trong suy nghĩ thôi cũng là một sự không tôn trọng dành cho cô bạn sau lưng.

Suy nghĩ cả buổi cuối cùng cũng đưa nhỏ về đến nhà sau đó tôi phóng ào trở về phòng. Hôm nay đi về khuya nhưng cũng không bằng mấy thẳng ở cùng phòng, giờ chỉ mới có tôi và thằng Kim nằm gần tôi trong phòng. Thằng Kim nằm ngủ trong góc, mền đắp bít từ chân lên đầu, mấy hôm đầu tiên dọn về đây nằm kế tôi mà cứ như nằm kế xác chết, thói quen ngủ nghĩ đến đã ớn lạnh rồi, nằm ngửa tay chân xếp ngay ngắn, mền bao giờ cũng đắp kín từ đầu tới chân. Hèn gì đám kia tốt bụng đẩy tôi ra vị trí ngủ gần thằng này, đêm đêm thức dậy mà quay qua nhìn thấy thằng này thôi cũng đủ rụng tim, mai mốt có lãnh lương chắc phải mua cho tôi cái mền khác chứ để tôi chơi cái mền trắng thế này không vui chút nào. Cầm ly nước nhâm nhi trước ban – công ngắm nhìn bầu trời đêm thêm một chút rồi tôi cũng tranh thủ đi nằm ngủ để mai đi học sớm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Danh sách truyện cùng bộ:
Câu chuyện đời tôi
Câu chuyện đời tôi – Ngoại truyện
Thông tin truyện
Tên truyện Câu chuyện đời tôi
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 06/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Sói săn mồi – Quyển 4 - Tác giả BoyTimGirls
Ba giờ sau... Tiếng gào thét... đã không còn... Tiếng binh khí va chạm... đã không còn... Tiếng lực lượng bạo nổ... cũng đã không còn... Dưới biển sâu, hàng nghìn cao thủ Nam Hải nhất tộc lúc trước hiện giờ còn lại chỉ không đến ba trăm, trong đó lại có rất nhiều tên bị trọng thương nặng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Sói săn mồi
Người con gái ấy, tôi đã từng yêu
Mình gặp em 1 tháng đôi ba lần. Chủ yếu là mình rủ rê chứ em thì ít khi gọi hay nhắn tin cho mình. Mà mình thì lại thích như vậy. Ít gặp thì khi gặp lại nhau mới thấy hứng thú, chứ còn ngày nào cũng gặp nhau thì đến chết vì chán mất! Thỉnh thoảng mình được nghỉ làm buổi chiều thì qua cửa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Con đĩ - Tác giả Leysek
Ba tháng sau. Mùa đông châu âu năm nay thật là lạnh khi nhiệt độ ngoài trời lên đến 20 độ C, Ly vừa đi vừa ôm cái bụng bầu 5 tháng tuổi. Nàng đi rón rén vì sợ ngã bởi tuyết đóng băng trên đường rất trơn, sáng nay nàng xin nghỉ làm nửa buổi để đi khám em bé. Ly vẫn phải làm để nuôi cái...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện NTR Truyện sex cuckold Truyện sex mạnh Truyện sex nặng Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân